“Là một con rồng trắng, từ trên trời bay xuống, bắt Đường Tăng đi!”
Cung nhân chỉ lên trời.
Theo hướng tay nàng ta, Tô Thanh Ngư thấy đó chính là miệng của tượng Phật khổng lồ.
Cung nhân không thấy tượng Phật trên trời, hướng nàng ta chỉ còn có một ngọn núi vắng bóng người.
Rồng trắng…
Là Bạch Long Mã biến mất.
“Đừng hoảng.”
Tô Thanh Ngư an ủi cung nhân, đi gặp Nữ vương trước.
Trong cung điện, màn xuân ấm áp, phòng thoảng mùi đàn hương nhè nhẹ.
Nữ vương Tây Lương ngồi trên ghế thái sư chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhắm mắt, cung nhân nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương đang hơi đau của nàng.
Tô Thanh Ngư hành lễ: “Tham kiến Nữ vương Bệ hạ.”
Nữ vương mở đôi mắt đong đầy tình ý, giơ tay ra hiệu cho cung nhân lui đi.
Trong phòng chỉ còn Tô Thanh Ngư và Nữ vương.
Mặt nàng đầy vẻ lo âu nói: “Tô ái khanh, trẫm theo lời khuyên của khanh, mời Ngự Đệ ca ca đến dạo ngự hoa viên, rồi mời chàng vào phòng, bày tỏ lòng mình. Ban đầu, chàng không dám mở mắt nhìn trẫm, miệng nói tâm Phật tứ đại giai không, trần niệm đã dứt, không có duyên hưởng phú quý nhân gian, lại hứa với trẫm kiếp sau, rõ ràng là đã động lòng phàm. Nhưng không ngờ một trận yêu phong ập đến, cuốn Ngự Đệ ca ca đi. Trẫm thấy một con rồng trắng cuốn Ngự Đệ ca ca lên ngọn núi phía Tây. Tô ái khanh, trẫm ra lệnh cho khanh dẫn người đưa Ngự Đệ ca ca bình an trở về.”
“Tuân lệnh.”
Tô Thanh Ngư nhận lệnh rời đi.
Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021805/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.