Đôi mắt như hạt đậu của Tôn Ngộ Không khẽ mở to, hắn gãi gãi đầu khỉ của mình.
“Tôi vốn là một công chúa không tranh giành với đời, còn anh trai là thái tử được cha chọn. Vua nước địch diệt quốc gia của tôi, thấy tôi và anh trai có dung mạo xinh đẹp, muốn đưa cả hai vào hậu cung. Anh trai tôi quyết chết không theo, vì bảo vệ tôi, bị vua nước địch đầu độc thành câm điếc. Tôi thập tử nhất sinh đến được Tây Lương Nữ Quốc, từ một tiểu khất cái ven đường, từng bước trở thành thừa tướng ngày hôm nay, chính là để quay về báo thù, cứu anh trai tôi! Giờ thời cơ đã chín muồi, tôi cũng không còn là công chúa vô dụng năm xưa nữa!”
Tôn Ngộ Không thò cổ dài ra, chờ Tô Thanh Ngư tiếp tục kể.
Ngay cả Trư Bát Giới cũng ngồi bệt xuống đất, đôi tai lợn như quạt nan, phe phẩy, đầu không động đậy nhìn về phía này.
Sa Hoà Thượng cũng mở mắt.
Tô Thanh Ngư hít một hơi thật dài: “Muốn nghe kế hoạch báo thù của tôi không?”
Cả ba cùng gật đầu lia lịa.
“Các người với tôi… khụ… từng người một ra đây, tôi nói riêng với từng người.”
Tô Thanh Ngư khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Sa Hoà Thượng: “Bắt đầu từ vị thí chủ này.”
“Sao lại là Sa sư đệ?”
Trư Bát Giới không phục, mỡ bụng hắn rung rinh, miệng phun hơi thối.
“Vì ngài ấy trông giống anh trai tôi nhất, có cảm giác thân thiết.”
Trư Bát Giới tỏ vẻ nghi ngờ: “Chẳng phải cô nói vua nước địch nhìn trúng dung mạo của cô và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021803/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.