Khi chưa hoàn toàn cắt xong, Tô Thanh Ngư đã ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc.
Tiếp tục cắt xuống dưới theo đường khâu, cảm giác của chiếc ghế sofa giống như làn da. Đầu tiên lộ ra là lớp đệm m*t màu vàng bên trong, trước khi kéo ra, Tô Thanh Ngư phát hiện bên trong ghế sofa chứa đầy hỗn hợp thịt vụn và bông gòn.
Những thứ này giống hệt với những gì cô từng vớt được từ cống thoát nước trước đây.
Hóa ra mỗi đêm bạn cùng phòng đều ngủ trên những thứ này.
Tô Thanh Ngư vội vàng nhét chúng trở lại.
Buổi chiều, người mang chó đã đến đúng hẹn.
Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, lúc này là 3 giờ chiều, cô mở cửa.
Ánh đèn hành lang vẫn mờ ảo như trước, người dọn dẹp vốn đang lau dọn ở cuối hành lang, giờ đây đang lau chùi cửa nhà bà lão hàng xóm.
Tô Thanh Ngư nghi ngờ rằng đôi giày đen mà bà lão để trước cửa nhà mình đã bị người dọn dẹp này lấy mất.
Người đến nhận nuôi chó là một cô bé khoảng mười tuổi, mặc bộ đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, vẻ mặt có chút e dè.
Tương ứng với vẻ ngoài nhỏ bé của cô bé là sợi xích sắt dày cộp mà cô đang cầm trên tay.
Đầu kia của sợi xích nối với một con chó khổng lồ màu đen, cao ngang người cô bé.
“Chị là người muốn nhận nuôi chó phải không?”
Có vẻ cô bé rất sợ hãi, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đã ngả màu vàng, so sánh với số nhà trên cửa: “Chị đã để lại lời nhắn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021793/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.