Lúc này, con vẹt treo ngoài cửa vỗ cánh loạn xạ, dùng giọng the thé hét lên: “Cút đi! Cút đi!”
Dường như nó đang xua đuổi thứ gì đó.
Đôi mắt của Tô Thanh Ngư vẫn chưa kịp thích ứng với màn đêm đột ngột ập xuống vì mất điện.
Cô bật đèn pin trên điện thoại.
Nheo mắt, nhìn xung quanh.
Ưu Ưu đã biến mất.
Tên nhóc này thích chạy lung tung khắp nơi.
“Ưu Ưu, còn chạy lung tung nữa thì lần sau tôi không đưa cậu vào phó bản đâu nhé.”
Tô Thanh Ngư hoàn toàn không hoảng hốt, cô lấy ra tấm thẻ cống phẩm nhân vật cuối cùng trong túi.
Dù cống phẩm này là một nương nương cổ đại, không thích hợp cho phó bản hiện đại, nhưng nếu Ưu Ưu cứ chạy loạn không nghe lời, cô sẽ thả quỷ dị cuối cùng này ra ngay tại đây.
So với một nhân viên có năng lực mạnh, ông chủ sẽ thích một nhân viên biết nghe lời hơn.
“A, chủ nhân, tôi đây tôi đây. Vừa nãy tôi chỉ đùa với chủ nhân thôi.”
Ưu Ưu đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Thanh Ngư, hai tay giấu ra sau, cúi đầu dùng mũi giày chọc xuống sàn, dáng vẻ như đang nhận lỗi: “Tôi chỉ muốn làm chủ nhân lo lắng một chút thôi.”
“Ưu Ưu.”
“Có.”
Tô Thanh Ngư điềm nhiên nói: “Tôi thích người biết nghe lời.”
Ngay từ đầu, Tô Thanh Ngư đã hiểu rõ: mình là con người, và lập trường tự nhiên của quỷ dị không giống nhau.
Cô tôn trọng cá tính của chúng, cho chúng một mức tự do nhất định, tin tưởng chúng và hào phóng trả thù lao.
Nhưng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021788/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.