“Vọng Đế xuân tâm thác đỗ quyên.”
Nghe Bạch Hỏa tiếp lời tự nhiên, Tô Thanh Ngư đã có đáp án trong lòng.
Dù người trước mặt giả dạng rất giống, nhưng vẫn là giả.
Câu trả lời đúng cho mật mã đó phải là tên Trang Hiểu Điệp.
“Tôi tự đi được, anh về đợi tôi đi.”
Tô Thanh Ngư cố ý tránh nhắc đến từ “hang động”.
“Để ta giúp cô.”
Bạch Hỏa khăng khăng muốn vào hang động: “Đường ra không giống đường vào.”
“Tôi cảm kích ý tốt của anh, nhưng thực sự không cần.”
Tô Thanh Ngư liên tục từ chối, nhưng Bạch Hỏa trước mặt như đã quyết tâm, nhất định phải đi cùng cô.
“Ta là đồng đội của cô, không có ta giúp, trong nửa tiếng cô không thể ra được.”
Nói đến nước này, Tô Thanh Ngư đành đồng ý.
Quy tắc đã nói, đồng đội sẽ quan tâm cô.
Đồng thời, quy tắc yêu cầu Tô Thanh Ngư cố gắng ngăn đồng đội vào hang động.
Điều này cho thấy trong hang động có thứ gì đó bất lợi cho đồng đội.
Mà đồng đội lại có lợi cho Tô Thanh Ngư, nên quy tắc đưa ra quy định này để bảo vệ người thử thách.
Trong hang động, bóng tối mịt mù như bước vào cõi hư vô.
Vừa đặt chân vào, thế giới xung quanh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng tối dày đặc, nuốt chửng mọi ánh sáng.
Bóng tối vô tận, không khí ẩm ướt, những giọt nước nhỏ từ vách đá thi thoảng rơi xuống mu bàn tay Tô Thanh Ngư, mang theo cái lạnh buốt giá.
Không được thắp đèn.
Tô Thanh Ngư chỉ có thể lần mò theo đá trên vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021770/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.