Không lâu trước kia, Bạch Hỏa đã tận mắt chứng kiến cái chết của Đoạn Thiên Minh.
Anh đau lòng trước sự ra đi của Đoạn Thiên Minh.
Có người nói anh lạnh lùng vô tình, không màng thế tục.
Cũng có người bảo anh mưu cầu danh lợi, chỉ biết lợi dụng đồng đội.
Lại có kẻ xem anh là bậc thánh nhân, hiền giả sẵn sàng hi sinh bản thân, là vị thần cứu rỗi chúng sinh khỏi khổ đau.
Những nhận xét này đều không chính xác.
Bạch Hỏa hiếm khi giải thích.
Đạo của anh ở phía trước, mọi thứ đều thuận theo bản tâm.
Khi Đoạn Thiên Minh giao tài liệu cho Bạch Hỏa, đôi mắt ấy đã chết.
Khi bị mắc kẹt trong phó bản, Đoạn Thiên Minh từng mong sống lay lắt qua những ngày tháng còn lại.
Nhưng khi có được hy vọng rồi lại mất đi trong chớp mắt, anh ấy chỉ còn sống trong tiếc nuối và hối hận vô hạn, đau khổ đến tận giây phút cuối cùng.
Không chịu nổi nỗi đau ấy, anh ấy đã chọn tự kết liễu.
Bạch Hỏa hơi hối hận, anh cảm thấy không nên nói với Đoạn Thiên Minh rằng nếu quỷ dị còn tồn tại thì vẫn có cơ hội được cứu.
Không có hy vọng, sẽ không tuyệt vọng đến thế.
Đoạn Thiên Minh không trách Bạch Hỏa.
Ngược lại, anh ấy còn rất cảm động.
Bởi vì Bạch Hỏa sẵn sàng vào phó bản để cứu anh ấy, Đoạn Thiên Minh cảm thấy mình không nhìn nhầm người.
Ban đầu, Đoạn Thiên Minh may mắn ký khế ước được quỷ dị, anh ấy rất đơn thuần, chỉ nghĩ bằng mọi giá tìm lại vợ chưa cưới đã biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021758/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.