“Mau đi đi, anh là đàn ông, đàn ông không được nói không được.”
Tô Thanh Ngư sờ mặt mình, cười trêu chọc: “Chỉ tiếc là tôi không có tóc trắng, không có khí chất thanh cao lạnh lùng như hoa sen tuyết đỉnh núi như anh. Nếu không tôi cũng tự mình ra trận rồi."
"Cô nương đó mặc rất ít..."
Tuy Bạch Hỏa nhìn về phía đó, nhưng ánh mắt không nán lại quá lâu trên người mỹ nữ mặc bikini.
“Bạch Hỏa, anh nghĩ xem, tại sao cô gái mặc bikini xinh đẹp kia lại vẫy tay với anh? Sao cô ta không vẫy tôi? Có phải vì phó bản biết anh không gần nữ sắc nên cố tình đặt thông tin quan trọng lên người cô ta? Nếu anh từ chối, chẳng phải sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng sao? Dù sao cũng không có phó bản nào bắt buộc phải chết, chỉ có đôi mắt bị che mờ của người thử thách thôi.”
Bạch Hỏa nghiêng đầu, ánh nắng trên bầu trời có phần hư ảo, rơi xuống gương mặt nghiêng nghiêng của anh, tựa như tuyết trắng được rắc bột vàng.
Anh nói: “Tâm trạng cô tốt nhỉ.”
Tô Thanh Ngư lập tức trề môi, nghiêm túc nói: “Cũng được, tôi là thiếu nữ rực rỡ tươi sáng.”
Chắc chắn không phải cô muốn xem trò vui.
Thuần lương vô hại.jpg
Bạch Hỏa nói là nói vậy, nhưng chỉ thoáng chuẩn bị tâm lý, anh đã giấu một lá bùa trong tay áo khoắc đen, bước về phía người phụ nữ kia.
Nhìn bóng lưng anh, bất giác toát lên cảm giác bi tráng như “Gió thu hiu hắt, nước Dịch lạnh lẽo”.
Tô Thanh Ngư bên này cũng không nhàn rỗi.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021753/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.