Vấn đề tiếp theo chính là nhân lực.
Tô Thanh Ngư đến đại sảnh Thạch phủ, quan sát kỹ cây cột mục nát, sơn đỏ bong tróc, lỏng lẻo như sắp đổ, đầy mối mọt. Cô dùng tay đẩy thử, nhưng cột vẫn đứng vững.
Từ Dịch Chi và Diệp Tư Tư đi giải quyết vấn đề nhân lực.
Nhị tiểu thư vẫn khóc trong phòng phía tây, bây giờ mỗi ngày phải rửa chậu hai lần, nếu không máu sẽ tràn ra.
Thạch lão gia mang đến cho cô ấy đôi giày mới.
Khác biệt giữa ba tấc và bốn tấc không lớn.
Nhưng Thạch lão gia nhất định bắt nhị tiểu thư ép chân bốn tấc vào đôi hài ba tấc.
Không nhét vừa thì phải cắt bớt.
Đó là cách ông ta khẳng định quyền lực.
Cũng là thủ đoạn thuần phục.
Thấy nhị tiểu thư ngồi im lặng ở đó, Tô Thanh Ngư chủ động hỏi: "Tiểu thư, ngài có đói không? Để nô tỳ pha trà nhé?"
Gần đây nhà bếp thiếu nguyên liệu.
"Bột xương đã dùng hết, cần bổ sung."
Nhị tiểu thư buông xõa mái tóc đen dài trên giường, chăm chú nhìn mũi giày, nói với Tô Thanh Ngư: "Song Hỷ, giày nhỏ quá."
Tô Thanh Ngư quỳ xuống bên cạnh, nhánh rơm từ miệng nhị tiểu thư rơi lên tóc cô.
"Tiểu thư có thể không mang."
Tô Thanh Ngư chạm vào đôi hài thêu, chất gấm mịn màng ôm lấy bàn chân dị dạng căng phồng.
"Sao thư sinh vẫn chưa đến tìm ta? Ngươi có nói với hắn có thể đi cửa sau không?"
"Hắn biết rồi, tiểu thư đã tự nói."
"Song Hỷ, ngươi không đói sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021736/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.