Trong phó bản 【Trường THPT Sao Mai】, đồ uống đỏ dành cho học sinh ưu tú, đồ uống xanh dành cho học sinh kém.
Tô Thanh Ngư chưa thử cả hai loại.
Không biết công dụng cụ thể của chúng.
Cô nhìn Hoa Mộc Cẩn, tay cô ta dừng giữa không trung, ngón tay tái nhợt nắm chai nước, đáy mắt đầy mong đợi cuồng nhiệt.
“Uống chút đi, nước cô đặc, rất đắt.”
Cô ta kề sát, mặt gần chạm chai nhựa.
Màu nước quá quen thuộc, chất lỏng xanh đặc sánh lắc lư trong chai.
Chai trong balo Tô Thanh Ngư giống phiên bản pha loãng của nó.
“Giờ tôi chưa khát, đưa tôi trước, nào khát thì uống.”
Tô Thanh Ngư vươn tay lấy, đầu ngón tay vừa chạm chai, Hoa Mộc Cẩn như bị điện giật, rụt tay lại.
Tô Thanh Ngư sinh nghi: “Sao?”
Lúc này, ngoài cửa vang tiếng chiêng.
Hoa Mộc Cẩn lộ vẻ kinh hoàng, cô ta lấy mặt nạ từ hòm, vươn tay ra sau đầu, vạch tóc đen dài, đeo mặt nạ lên sau gáy.
Cô ta nghiêng cổ, hôn chai nhựa, cười nói: “Không mang đi được… khục khục khục… rất đắt.”
Nói xong cô ta vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm rồi liên tục chép miệng, chưa thỏa mãn.
Uống xong, vẻ mặt Hoa Mộc Cẩn lại hơi u oán, cô ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, nói: “À, tôi lại nhớ ra rồi, tình bạn ba người luôn có một người dễ bị lãng quên. Na Na cưới có mời chị làm phù dâu không? Cô ấy không mời tôi, rõ ràng lúc đầu nói bất kể ai cưới hai người kia phải làm phù dâu. Sao có thể nuốt lời? Kẻ nuốt lời phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021617/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.