Là Vô Tâm.
Anh ấy vừa “ăn uống no nê” trong làng xong liền tìm đến Tô Thanh Ngư.
Miệng còn đầy bọt máu, ngón tay vẫn dính những mảnh thịt vụn.
Con chó đen già sủa điên cuồng về phía Vô Tâm.
Vô Tâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn nó, con chó đen lập tức cụp đuôi, rên ư ử rồi chui xuống chân Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư xoa đầu con chó: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Sau đó cô đưa khăn giấy cho Vô Tâm, bảo anh lau sạch miệng và tay.
Nếu không máu thịt kia thối rữa sẽ bốc mùi kinh khủng.
“Không được làm việc ác.”
Thẩm Tư Niên lấy tay che mũi: “Anh ta là quỷ dị khế ước của cô, cô phải kiềm chế hành vi của anh ta. Nếu anh ta vô tình phạm điều cấm kỵ trong làng, cả hai chúng ta sẽ bị liên lụy.”
Tô Thanh Ngư khẽ gật đầu: “Tôi tự có chừng mực.”
Thắp hương, dâng lễ xong, gian từ đường trở nên yên ắng.
Tô Thanh Ngư kiểm tra xung quanh, góc từ đường phủ đầy bụi và mạng nhện.
Dưới tấm bài vị bị lật ngược, cô phát hiện một cặp vé hát cũ và nửa tờ giấy đỏ cuộn tròn.
Vé ghi vở “Ngọc Đường Xuân”, chữ đã mờ đi theo năm tháng.
Tờ giấy đỏ là của Lý Na Na, trên đó viết: Chị họ yêu quý của em, hiếm khi chị về làng, hãy ở lại thêm vài ngày chơi cho vui nhé. Em đang bận chuẩn bị đám cưới, không thể tiếp chị và anh rể được. Em nhớ hồi nhỏ chị thích nghe hát nhất, em đã chuẩn bị hai vé, mong chị và anh rể vui vẻ.
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021605/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.