Bà lão đi chân bó, do trọng tâm không vững, khi đi đường thân mình lắc lư với biên độ quá mức như con lắc đồng hồ.
Bà ta mặc áo bông hoa cũ kỹ xỉn màu, nhưng đôi giày thêu trên chân lại là vải mới, màu đỏ chói mắt.
Thẩm Tư Niên đưa thư mời và phong bao đỏ, cố ý làm thân, bà lão cười khùng khục không nhận, chỉ bảo họ đi theo.
Xe đã không thể đi tiếp, đành dừng gần bia đá ở đầu làng.
Cổng làng có một cây hòe sum suê, dưới gốc là miếu Thổ Địa thấp bé, cao bằng nửa người.
Hai bên cửa miếu dán đôi liễn trắng chữ đen, vế trên viết miếu nhỏ thần thông lớn, vế dưới là trời cao nhật nguyệt dài.
Ở nông thôn, miếu Thổ Địa không có gì lạ.
Dân làng sống nhờ đất, thờ cúng Thổ Công để cầu đất đai màu mỡ, mùa màng trù phú.
Nhưng khi Tô Thanh Ngư đi ngang miếu, dưới ánh trăng, cô thấy bên trong miếu thờ năm tượng đất.
Điều này khiến cô thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, miếu Thổ Địa chỉ nên có một tượng đất là Thổ Công.
Sao lại có năm tượng?
Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên bước đi cạnh nhau.
Thẩm Tư Niên định nắm tay cô nhưng Tô Thanh Ngư nhanh tay kéo áo anh ta, tránh tiếp xúc cơ thể quá nhiều.
Sự chú ý của Thẩm Tư Niên tập trung vào bà lão xách đèn lồng đỏ dẫn đường.
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở anh ta, bà lão đó không phải người.
Làng Công Dương như bị thời gian và thế giới bên ngoài lãng quên, ba mặt là núi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021597/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.