Đôi mắt Tô Thanh Ngư bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Cô lau mồ hôi trên trán Trang Hiểu Điệp, vỗ nhẹ lưng giúp cô ấy thở đều.
Khi Trang Hiểu Điệp bình tĩnh lại, Tô Thanh Ngư mới quay sang cười với Lạc Tử Huyên: “Giáo viên Hóa học không thích học sinh ưu tú, không có nghĩa ông ta không thích tiền.”
Dù sao quỷ dị cũng cần “ăn cơm”.
Lạc Tử Huyên vuốt lọn tóc bên tai, trầm ngâm: “Hóa ra tiền âm phủ có tác dụng lớn như vậy, tôi thật sự xem thường nó. Có tiền có thể sai quỷ xay cối, trí tuệ của người xưa quả không thể xem nhẹ.”
Cô ta đã nhận ra Tô Thanh Ngư có thể mang theo lượng lớn tiền âm phủ.
Cô lấy đâu ra?
Cô là người thường sao?
Rốt cuộc cô còn giấu bao nhiêu bí mật?
Nếu sớm biết Tô Thanh Ngư có nhiều át chủ bài như vậy, Lạc Tử Huyên chắc chắn đã tìm cách thân thiết với Tô Thanh Ngư.
Người có năng lực, đáng để kết bạn.
Nghĩ vậy, Lạc Tử Huyên khinh miệt liếc Trang Hiểu Điệp.
Cô ta thấy Trang Hiểu Điệp chẳng thông minh, cũng không bình tĩnh.
Nếu không có Tô Thanh Ngư bảo vệ, cô ấy đã chết không biết bao lần.
Điều ngu ngốc hơn là cô ấy lại mơ mộng viển vông với một người đàn ông lai lịch không rõ.
Lạc Tử Huyên càng nghĩ càng thấy Tô Thanh Ngư nên làm bạn với mình chứ không phải chọn Trang Hiểu Điệp vô dụng.
Ánh mắt Bạch Hỏa trong trẻo như có thể nhìn thấu lòng người.
Đi con đường cứu thế, anh cần thêm càng nhiều đồng chí cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021570/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.