Tô Thanh Ngư quay đầu nhìn cô ta: “Chuyện gì?”
Lạc Tử Huyên siết chặt nắm đấm trong tay áo đồng phục, cô ta chỉ vào Bạch Nguyên Hương và hỏi: “Cô ta cũng là quỷ dị đúng không? Tại sao tối qua cô ta lại bình an vô sự? Lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện?”
Tô Thanh Ngư nhún vai, đưa ra phán đoán của mình: “Bạch Nguyên Hương là quỷ dị, còn Tề Duyệt thì không, cô ta chỉ là một con người bị ô nhiễm nặng.”
Theo nguyên tắc quỷ dị, quỷ dị sẽ không chủ động tấn công quỷ dị khác.
“Tối qua sao cậu không để Bạch Nguyên Hương cứu Tề Duyệt?”
Lạc Tử Huyên vừa thốt ra câu hỏi đã nhận ra cách mình nói có vẻ rất thánh mẫu.
Nhưng cô ta buộc phải hỏi.
Tô Thanh Ngư có thực lực sâu không lường được, còn có một quỷ dị bảo vệ bên mình.
Nếu Tô Thanh Ngư thờ ơ nhìn bạn cùng phòng gặp nguy hiểm, vậy thì khi Lạc Tử Huyên rơi vào hiểm cảnh, cô ta cũng không thể trông mong Tô Thanh Ngư ra tay giúp đỡ.
Nhận ra điều này, Lạc Tử Huyên rõ ràng cảm thấy hơi chán nản.
Tô Thanh Ngư trầm ngâm đáp: “Không phải tôi không muốn giúp Tề Duyệt, nhưng tôi sẽ không dễ dàng hy sinh vì người lạ. Làm vậy chỉ khiến những người thân thiết với mình bị đẩy vào vực sâu không đáy.”
“Còn nữa…”
Tô Thanh Ngư dừng lại, nhìn Lạc Tử Huyên với nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu có năng lực, cũng sẽ không cứu những người chẳng liên quan đúng không?”
“Nếu tôi có năng lực, tôi sẽ giúp những người cần được giúp…”
Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021552/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.