Tô Thanh Ngư nửa đùa nửa thật để xoa dịu không khí: "Cậu bé đó đã được tôi siêu độ rồi."
Nào ngờ mặt Văn Tuyết Trà kinh hãi: "Siêu độ kiểu gì? Siêu độ bằng vật lý à?"
"Nghĩ gì thế? Trông tôi bạo lực vậy sao?"
Tô Thanh Ngư đỡ trán: "Tôi giúp cậu bé hoàn thành chấp niệm trong lòng, nhận được manh mối rằng đội công nhân có thể có cách thông quan phó bản."
Lời nói này nửa thật nửa giả, Tô Thanh Ngư giấu đi chuyện cậu bé đưa cô hạt óc chó.
Văn Tuyết Trà vẫn đang ám ảnh việc thấy Lý Lâm dưới tầng hầm, dù sao cũng là đồng đội lâu ngày.
Người cùng cảnh ngộ, thấy nhau ắt thương.
Cô ấy thở dài: "Chị Ngư, chị nghĩ anh Lý đã thoát phó bản thành công hay là đã... Haizz... Phó bản trước có nhiều cách thông quan, phó bản này liệu có nhiều lối thoát không?"
"Kẻ sống còn lo chưa xong, cậu ta đã đi rồi, sống chết với chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa."
Tô Thanh Ngư vỗ vai Văn Tuyết Trà: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuống lầu."
Tầng 5, bảo vệ điển trai lại xuất hiện trên hành lang.
Chiếc khẩu trang đen che nửa khuôn mặt, bên trong đồng phục dường như đã đổi thành chiếc áo len xám.
Anh ta vẫy tay với Tô Thanh Ngư, Tô Thanh Ngư giả vờ không thấy, nắm tay Văn Tuyết Trà nhanh chóng đi xuống tầng 4.
Nhưng tên bảo vệ điển trai kia vẫn kiên trì đuổi theo họ.
Tầng 4, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bảo vệ đen, tay cầm bộ đàm, đang dùng tua vít sửa điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021540/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.