“Giờ phải làm sao đây?”
“Không được vào nhà, vậy làm sao tìm được dân làng? Nhỡ đâu họ trốn trong tầng hầm của một căn nhà nào đó thì sao.”
Hạng Lương giơ tay lên, ra hiệu cho người đang nói bình tĩnh lại: “Không phải là không thể vào, chỉ là nếu vào thì nhất định phải cẩn thận.”
“Chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để chống lại các đợt tập kích linh dị là được.”
Vừa dứt lời, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh là đặc cấp, đương nhiên chuyện này với anh không khó.”
Giọng nói ấy thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức theo lý mà nói Hạng Lương không thể nghe thấy, nhưng với ngũ quan dị thường của Lộc Kim Triều, cô lại nghe rất rõ.
【Mày có muốn biết dân làng đang trốn ở đâu không?】
Tấm da dê đột nhiên xuất hiện đúng vào lúc này.
Lộc Kim Triều không nói gì, chỉ để lộ vẻ nghi hoặc trong ánh mắt.
Da dê lập tức hiểu được sự nghi hoặc đó, hỏi tiếp: “Mày không biết à?”
【Tao đương nhiên là biết, thứ tao biết còn nhiều hơn mày rất nhiều.】
Giọng điệu của da dê đầy vẻ tự đắc.
Lộc Kim Triều không hiểu vì sao nó còn phải tiện thể dẫm đạp mình một cái, cuối cùng quy kết là do nó đê tiện.
Cô hơi nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, ngón tay mang xương quỷ khẽ gõ lên cánh tay mình một cái, thế là da dê lại hiểu.
【Không cần trả giá gì cả, tao thấy mày quá đáng thương nên tặng mày tin tức miễn phí thôi.】
Vẻ mặt vốn điềm tĩnh ung dung, thậm chí còn hơi mỉm cười của Lộc Kim Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5056799/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.