Cô không muốn vô cớ nói cho tấm da dê thứ nó quan tâm.
【Đổi chác không?】
【Được, vậy mày nói đi.】
Lộc Kim Triều: “Không đúng chứ?”
“Sao lại là tao nói?”
Lộc Kim Triều vừa nói dối tấm da dê, vừa chú ý đến những thay đổi xung quanh.
Vẫn không có gì bất thường.
Tiếng bước chân mà Thiên Lệ nhắc đến không xuất hiện, cơ thể cô cũng bình tĩnh như thường lệ.
【Chẳng lẽ mày còn muốn tao nói trước?】
【Tao không tin mày.】
Tấm da dê dứt khoát nói.
【Mày chắc chắn sẽ lừa tao.】
Lộc Kim Triều hơi nhướng mày, không phản bác, mà làm ra vẻ mặc kệ: “Vậy không nói chuyện nữa.”
【?】
【Sao lại không nói nữa!】
Tấm da dê có chút sốt ruột.
【Có chuyện gì không thể thương lượng được sao?】
【Mày nghĩ là tao rất muốn biết ư?】
【Thực ra mày mới nên sốt ruột muốn biết chuyện gì vừa xảy ra mới đúng!】
Nó vội vàng tuôn ra một đống chữ đầy sơ hở.
“Được rồi, được rồi.” Lộc Kim Triều giả vờ bị thuyết phục: “Nhưng làm sao tao biết mày sẽ không lừa tao?”
【Giống như trước đây】
Tấm da dê suy nghĩ một chút, quyết định lùi một bước.
【Chúng ta không trao đổi, chúng ta giao dịch.】
【Chỉ cần là giao dịch, tao sẽ thực hiện.】
“Mày có thể làm giao dịch khác sao? Tao cứ tưởng mày chỉ có thể giao dịch linh hồn với tao cơ.” Lộc Kim Triều lại nắm bắt được trọng điểm.
【...】
Tấm da dê lại im lặng, nhận ra mình đã lỡ lời.
Nó đổi sang một cách khác.
【Tao nói cho mày chuyện này, mày nói cho tao biết, mày vừa nghĩ gì đi.】
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5021219/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.