Hồi nhỏ, Thiên Lệ cũng từng sống trong một ngôi làng khá lâu. Ngôi làng nghèo nàn, lạc hậu nằm sâu trong cao nguyên đó là bóng ma không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô.
Cô vô cùng quen thuộc với đêm tối của thôn làng, có lẽ chính vì điều này, cô mới có giây phút xao nhãng hồi tưởng về quá khứ không hề tốt đẹp đó.
Các từ "nhà", "quê hương" đối với Thiên Lệ là nỗi đau, là nhà tù, là địa ngục không có chút tôn nghiêm như súc vật, là nơi cô phải luôn luôn quan sát sắc mặt, cảnh giác với nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.
Gia đình nguy hiểm. Mẹ là con lợn trông có vẻ vô hại nhưng thực chất lại là đồng phạm. Cha là con khỉ hung hãn, tàn nhẫn và m.á.u lạnh. Em trai là con ch.ó tàn độc, xảo quyệt, bẩm sinh đã mang mầm mống cái ác.
Còn cô, cô là con rắn ẩn nấp.
Vào một ngày xuân nọ, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả các con súc vật khác ngoài bản thân.
Lúc đó, cô vẫn chưa phải là hành khách. Lúc đó, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t. Cô không đọc nhiều sách, nhưng cô biết luật g.i.ế.c người đền mạng.
Thế là cô bỏ trốn.
Cô biết, nếu cô không ra tay trước, cô chắc chắn sẽ bị bóc xương rút tủy, c.h.ế.t không toàn thây.
Cô hoàn toàn không hối hận vì điều đó, chỉ nghĩ: Tại sao mình không làm điều này sớm hơn? Sau khi bình tĩnh lại, cô lấy hết tiền trong nhà, thậm chí còn sờ túi của cha mẹ trong vũng m.á.u để lấy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5017584/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.