Rất nhanh đã đến lượt của Thiên Lệ. Lộc Kim Triều nhìn theo bóng lưng cô ấy rời khỏi phòng. Cửa sổ chưa đóng, nên cô có thể nhìn thấy bóng dáng Thiên Lệ hơi căng thẳng nhưng vẫn bước từng bước vững vàng về phía từ đường.
Lộc Kim Triều chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, sự chú ý lại rơi nhiều hơn vào nhà kho bên cạnh.
Nhà kho giờ chỉ còn ba người, trong đó một người đã đi từ đường trở về. Khi anh ta quay lại, động tĩnh rất nhẹ. Lộc Kim Triều nhìn thấy qua khung cửa sổ mở, bóng dáng anh ta như trút được gánh nặng.
Từ khi trời tối, trong nhà kho vẫn lác đác truyền ra vài câu rời rạc. Hiện giờ tuy vị giác của Lộc Kim Triều kém hơn trước, nhưng thính giác và thị giác lại nhạy bén hơn hẳn. Cô nghe được giọng nói mang theo lo lắng và hoang mang từ căn phòng kế bên. Sau khi đồng đội hoàn thành nhiệm vụ và nói chuyện với anh ta, trong sự hoang mang và lo sợ ấy, dần dần lại xuất hiện thêm… sự khiếp hãi.
Anh ta hiểu thêm được sự quan trọng của “bài vị” từ lời đồng đội mang về.
Chỉ cần để bài vị rời khỏi người là sẽ mời gọi “quỷ” đến. Vậy còn anh ta — vốn không có bài vị — thì sẽ ra sao? Hứa Minh bất an tột độ. Hai đêm liên tục, anh ta đều không ngủ nổi. Lúc này, nhìn một đồng đội nữa sống sót quay về từ từ đường, dù bộ dạng có chút chật vật nhưng vẫn không quên giữ chặt bài vị trong tay, anh ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5003600/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.