Không ai trong số họ có ý định tự giới thiệu. Rõ ràng, mọi người chỉ định liên lạc và hợp tác trong phạm vi nhà ga của mình.
Lộc Kim Triều cũng chẳng có ý kiến gì về chuyện này. Sau khi quan sát sơ qua, cô đã ghi nhớ được khuôn mặt của 14 người còn lại.
Cùng lúc đó, trong đầu cô cũng hiện lên “thân phận” mà con tàu lần này đã sắp đặt cho mình.
Trước khi vào trạm, Lộc Kim Triều từng nghĩ đến nhiều khả năng — dù sao trạm này cũng có tên là 【Di Truyền】 — nhưng đến giờ, cô lại khá bất ngờ khi phát hiện con tàu không sắp xếp họ thành dân làng.
Tuy vậy, bối cảnh được phân cho họ cũng là kiểu rất điển hình trong phim kinh dị hay tiểu thuyết: một đoàn khách du lịch và khảo sát khoa học.
Ai mà biết được cái làng hẻo lánh thế này có gì đáng để du lịch, hay khảo sát cái gì, nhưng dù sao đó cũng là cách sắp đặt của tàu.
Thân phận của Lộc Kim Triều là “sinh viên đại học”, Thiên Lệ bên cạnh cô cũng vậy. Có lẽ vì trong nhóm hành khách lần này có người trên ba mươi tuổi nên tàu còn bố trí thêm “giáo viên hướng dẫn khảo sát” để dẫn đoàn.
Tin tốt là thân phận này không hạn chế quá nhiều hành động của họ trong làng. Tin xấu là — họ không phải dân làng, nên chuyện “di truyền” càng trở nên khó hiểu.
Chẳng lẽ, “di truyền” này vốn không liên quan đến hành khách? Lộc Kim Triều nhất thời chưa đoán ra được gì.
“Chúng ta vào chứ?” — cô quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896110/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.