【Chạy đi, Triều Triều】
【Nếu chạy nhanh, có lẽ có thể c.h.ế.t muộn được vài phút đó?】
Lời tấm da dê tràn ngập ác ý không hề che giấu, nó đã chuẩn bị sẵn tư thế đứng ngoài nhìn trò vui, chờ nhận lấy xác của Lộc Kim Triều.
Nếu Lộc Kim Triều cứ khăng khăng không chịu giao dịch với nó, vậy thì… đi c.h.ế.t đi là được.
Dù sao, nó đã có một phần ba linh hồn, sau khi Lộc Kim Triều c.h.ế.t, nó có thể tiếp quản thân xác này.
Chỉ là nếu không lấy được toàn bộ linh hồn thì về sau sẽ hơi phiền toái thôi.
Dù có hơi đáng tiếc, nhưng nếu Lộc Kim Triều c.h.ế.t thì cũng chẳng sao.
Ý nghĩ của tấm da dê, Lộc Kim Triều ít nhiều đoán được, nhưng hiện tại cô thật sự không có thời gian quan tâm đến nó nữa. Trong biển m.á.u dưới mặt đất đã lục tục nổi lên vài cái xác. Trông chúng chẳng có chút thần trí nào, nhưng ngay khi từ trong m.á.u bò ra liền lập tức nhìn về phía cô, rồi từng bước đi tới.
Lộc Kim Triều hoàn toàn không nắm chắc có thể sống sót khi đối mặt với nhiều cái xác như vậy. Hơn nữa, dựa theo cảnh tượng nhìn thấy trước đó, m.á.u tươi hòa nhập vào trong xác c.h.ế.t, cô liền đoán, e rằng mấu chốt không phải bản thân cái xác, mà chính là biển m.á.u vô tận này.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lại mở ra cánh cửa 302 vừa mới đóng, xông vào một căn 302 khác.
Ban đầu, cô đã ném ba cái xác trong căn 302 mình đang ở sang phòng này, nhưng lần này mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896091/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.