Cho dù lúc này đối phương có ra giá cực cao, vượt ngoài khả năng gánh chịu của Lộc Kim Triều, cô cũng sẽ không dị nghị gì.
Thế nhưng, một đồng.
Cô có chút không thể chấp nhận.
Điều này khác gì chiếc bánh miễn phí đâu? Tính cách quá mức cẩn trọng khiến cô thật sự không thể nhận “chiếc bánh miễn phí” từ người xa lạ.
Nhất là khi chuyện này liên quan đến tàu hỏa và vật linh dị.
“Có thể cho tôi hỏi, tại sao lại là mức giá này không?”
“Đương nhiên có thể.” Tang Nguyên Bá lại cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho đối phương: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, tại sao cô ấy lại lấy mức giá này?”
Theo cô được biết, đối phương không phải là người có lòng từ thiện.
Thậm chí tính tình còn cực kỳ nghiêm khắc.
Tin nhắn như thường lệ được trả lời rất nhanh, người này làm việc chưa bao giờ dây dưa.
“Cô ấy nói…” Tang Nguyên Bá nhìn chằm chằm dòng tin, chân mày hơi nhướng lên: “Một đồng chỉ mang tính tượng trưng, cái giá thực sự là một nhân tình.”
“Cái này khó định giá lắm.” Tang Nguyên Bá khẽ than.
Cô rất hiếm khi, hoặc có thể nói là chưa bao giờ, để khách hàng dùng “ân tình” để trả nợ.
Bởi vì đó là thứ “không thể cân đo” được giá trị.
Giá cả biến động bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể lỗ vốn nặng, nên ban đầu cô hoàn toàn không nghĩ theo hướng này.
Hơn nữa, một đặc cấp lại chủ động mua lấy ân tình của một hành khách vừa mới bước ra khỏi phó bản cấp Ất? Thật quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896068/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.