Chỗ mà Chu Tử Mặc “biến mất” khiến Tần Vãn ngây người, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên cô gặp tình huống thế này.
Cô quay đầu nhìn Lộc Kim Triều, định hỏi rốt cuộc là chuyện gì, sau đó mới chợt ý thức được: theo lý mà nói, bản thân cô mới là “tiền bối”, còn Lộc Kim Triều là “người mới”, sẽ chẳng biết được nhiều hơn cô bao nhiêu. Nhưng theo phản xạ, cô lại cảm thấy Lộc Kim Triều chắc chắn biết.
Mãi một lúc sau, Tần Vãn mới nhận ra, có lẽ đây là thói quen hình thành trong quá trình làm nhiệm vụ, đi kèm theo đó là một loại tin tưởng khắc sâu vào tiềm thức, được tôi luyện giữa ranh giới sống chết. Cô có lẽ cần một chút thời gian để làm nguội đi sự tin tưởng vượt ngoài lẽ thường này, nếu không, với tình trạng hiện giờ, hễ Lộc Kim Triều nói gì, cô sẽ tin nấy.
“Trước tiên cứ lo làm xong việc nên làm đã.”
Lộc Kim Triều không suy nghĩ quá lâu về chuyện của Chu Tử Mặc. Những việc đó có thể chậm rãi nghiền ngẫm sau khi rời khỏi tàu, còn bây giờ có một việc cấp thiết hơn.
Cô trước tiên dùng tiền mua mạng để chữa trị vết thương, cảm giác thân thể dần hồi phục, sức lực cũng trở lại. Sau đó, cô lại đeo chuông lên người Tần Vãn đang hấp hối.
“Đừng lo, sẽ nhanh thôi.”
Lộc Kim Triều lấy bộ dụng cụ lột da róc xương mà cô luôn mang theo ra.
Thành thật mà nói, cảnh tượng này thật sự quá mức kinh hãi. Tần Vãn bất giác nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896065/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.