“Được.”
Lộc Kim Triêu không hề do dự mà lập tức đồng ý. Dù sao thì, cô vốn đã định bằng mọi giá phải giữ cho một đồng đội sống sót.
Trong nửa phút cuối cùng của “vận rủi,” vì mất m.á.u quá nhiều cộng thêm sự quấy nhiễu linh dị từ quỷ, Tần Vãn bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân cũng dần lảo đảo. Vô số tiếng gọi vang lên bên tai, liên tục hô tên cô. Nếu không phải cổ tay bị Lộc Kim Triêu nắm chặt, có lẽ cô đã sớm lạc lối giữa dòng người.
Nhưng con quỷ kia lúc này hẳn cũng bó tay rồi chứ? Chiêu trò nên dùng đều đã dùng, giờ đây vận rủi cũng sắp hết, nó còn có thể làm gì được nữa? Mọi việc đúng như Tần Vãn nghĩ, thời gian từng chút trôi qua, con quỷ dường như chẳng còn cách nào khác để lấy mạng họ. Trong lòng Tần Vãn càng lúc càng phấn chấn. Cô nghĩ, tuy nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng may cách g.i.ế.c người của con quỷ này quá đặc biệt — dường như nó không có bản thể, nhất định phải để thế thân cướp sạch mọi thứ của hành khách thì mới có thể tiến thêm một bước.
Nhưng khi nghĩ tới đây, nét mặt Tần Vãn bỗng khựng lại, trái tim vốn đang dâng tràn kích động cũng đột nhiên ngừng đập. Cô nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi, hành khách tiến vào phó bản đâu chỉ có họ, vậy những người đã bị thế thân thay thế thành công thì sao? Những thế thân ấy đâu rồi? Chẳng lẽ cứ thế biến mất?
Như để đáp lại suy đoán của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896063/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.