Lộc Kim Triều vẫn còn đang suy nghĩ về nội dung trong tấm ảnh. Không phải cô mạnh miệng, mà cô thực sự không cho rằng con quỷ này có khả năng dự tri. Khiêu khích? Đe dọa? Muốn dùng thủ đoạn như vậy để gia tăng gánh nặng tâm lý khiến bọn họ hoảng loạn? Dù thế nào đi nữa, muốn cô c.h.ế.t theo kiểu trong tấm ảnh thì cũng phải có người hoặc quỷ tiếp cận gần. Nếu đây thật sự là một bức ảnh “dự báo,” vậy thì cô càng phải đề phòng.
Ba người cũng không quá quen thuộc với địa hình trong trạm. May mắn là công ty cách ga tàu không xa, nên nơi có thể chọn làm chỗ ứng phó cũng chẳng nhiều. Bảo là tìm chỗ rộng rãi, nhưng thực tế xung quanh toàn là cao ốc san sát, căn bản chẳng có quảng trường hay công viên gì cả.
“Xem ra chỉ có thể chọn chỗ ít người thôi.” Chu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
Xét đến việc trên đường có người qua lại, từ khi chuông điện thoại của bọn họ vang lên không ngừng, ánh mắt người đi đường nhìn bọn họ đều trở nên quái lạ. Vì thế, ba người liền tìm gần theo hướng đoàn tàu, chọn một khách sạn thuê phòng. Nhưng họ không vào phòng, chỉ ngồi ở một góc khuất trong sảnh tầng một.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Sảnh chẳng có mấy ai, cũng ngăn cách tầm nhìn từ bên ngoài. Không còn những ánh mắt kỳ dị kia, Chu Tử Mặc cảm thấy tinh thần mình thả lỏng đi nhiều.
Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn màu cam trải dài trên con đường thành phố. Đêm trong trạm luôn đến sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896055/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.