Tiếng động nhỏ trước khi c.h.ế.t của Nghiêm Tiểu Ngọc cũng thu hút sự chú ý của Lộc Kim Triều. Khi nhìn sang, họ chỉ thấy một người ngoại hình bình thường, thoạt trông giống hệt dân qua đường, đang tìm cách đi vào khu văn phòng nhưng bị ngăn lại.
Lộc Kim Triều ban đầu còn để tâm, dù sao đây là trạm dừng, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng có thể mang ý nghĩa. Nhưng sự việc nhanh chóng lắng xuống, người kia chỉ đơn thuần muốn đi vào, bị chặn lại thì lập tức an phận. Chẳng bao lâu bảo vệ đã đưa người đó đi, có vẻ chẳng phải chuyện gì to tát? Ý nghĩ ấy tự nhiên hiện lên trong đầu, cô gần như muốn bỏ qua chi tiết nhỏ này. Nhưng tính cách quá mức cẩn trọng lại khiến Lộc Kim Triều không tài nào yên tâm, cuối cùng dứt khoát bước đến hỏi đồng nghiệp vừa ngăn người kia lại.
Người đồng nghiệp kia tỏ ra bất đắc dĩ: “Ồ, người đó à, chắc muốn lẻn vào gặp trực tiếp sếp xin việc thôi, đám thất nghiệp rỗi hơi ngày nào cũng điên khùng thế đấy.”
Vậy... là vậy sao?
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều chưa từng đi làm, không biết việc đồng nghiệp nói có khả năng xảy ra thật không, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô bước thêm vài bước ra ngoài nhìn, nhưng đã chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Ý nghĩ này lặng lẽ cắm rễ trong đầu, ánh mắt tìm tòi ban nãy của Lộc Kim Triều dần trở nên lơ đãng, không còn bận tâm thêm nữa. Cô quay lại bàn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896046/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.