Lời của Lộc Kim Triều ngày càng táo bạo.
“Chắc chắn không phải bắt đầu từ lúc chúng ta giao dịch đâu nhỉ?”
Cô nói: “Ngay từ lần đầu tiên mi nói chuyện với tao... không, từ lúc mi rơi vào tay tao, thật ra mi căn bản đã không có lựa chọn thứ hai.”
“Không phải mi đột nhiên biến thành đạo cụ linh dị, mà vốn dĩ mi vẫn luôn là như vậy.”
Lời của Lộc Kim Triều dường như chạm trúng điều gì, khiến Tấm Da Dê bỗng dưng yên lặng.
“Nếu nhìn mi theo góc độ mi vốn đã là vật phẩm linh dị, thì sẽ thấy một vấn đề.”
“Mi rất mạnh, vậy thì mi không nên phí thời gian lên một người bao nhiêu năm qua vẫn chỉ là kẻ bình thường như ta.”
Nếu Tấm Da Dê thực sự muốn tìm kẻ xui xẻo để nuốt linh hồn, thì nó hoàn toàn bất lực sao? Không. Nếu nó thật sự muốn, nó có thể tìm được nhiều người dễ g.i.ế.c hơn Lộc Kim Triều.
“Nếu mi tự do, mi muốn linh hồn con người, thì ngay từ lần giao dịch thất bại đầu tiên với ta, mi đã nên biết ta là khúc xương khó gặm, lẽ ra mi phải đi tìm kẻ khác.”
Trong Gọi Ma, Tấm Da Dê có thừa cơ hội tìm người khác để giao dịch, nhưng nó tuyệt nhiên không làm vậy. Lúc đó, bọn họ còn chưa bắt đầu giao dịch, theo lý thì chẳng hề có sự ràng buộc. Nhưng Tấm Da Dê vẫn chỉ bám riết lấy cô, tìm cách giao dịch. Cho dù bị từ chối hết lần này đến lần khác, nó cũng không hề đổi người.
“Mi căn bản là không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896037/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.