“Gia nhập vào trong đó…?”
Lộc Kim Triều lặp lại mấy chữ này.
Phó Tuyết Thanh gật đầu: “Đúng, lúc đó tôi như bị ma nhập vậy, trong đầu chỉ nghĩ muốn đi qua đó, muốn ở bên cạnh anh ta, muốn trở thành… một phần.”
Nghe qua thật chẳng có gì hay ho.
“Nhưng cô không đi qua.”
“Ừ.” Phó Tuyết Thanh nghĩ ngợi: “Có lẽ vì tôi chưa hoàn thành bóng da người chăng? Nhưng cho dù chưa hoàn thành, thứ quỷ quái đó vẫn có sức hấp dẫn cực mạnh với tôi, mà đó mới chỉ là tôi đứng từ xa nhìn thôi đó. Nếu ở gần hơn, e rằng tôi chẳng dễ thoát khỏi ảnh hưởng ấy đâu.”
Nếu màn kịch không diễn ngay trước cửa phòng Hoắc Nghiệp mà xảy ra ngay trước mặt, Phó Tuyết Thanh cũng không dám chắc bản thân có thể không sa vào.
“E là không còn nhiều thời gian.” Cô ta khẽ thở dài.
Lộc Kim Triều mím môi. Cô là người chẳng muốn nghe tin này nhất.
“Vậy nên, cô nói với tôi những điều này, là muốn tôi làm gì?”
Phó Tuyết Thanh đâu phải người làm từ thiện, không đời nào lại đưa tin miễn phí. Thế nhưng Phó Tuyết Thanh chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản thôi.”
Cô ta lấy ra một vật kỳ quái — một cái chai thủy tinh to bằng bàn tay, nhìn có vẻ dơ bẩn, bên trong đầy thứ nước đục ngầu, và đang ngâm một cái tai người.
“Đây là một vật phẩm linh dị. Tôi muốn cô thề trước nó rằng, trong thời gian còn lại ở trạm này, cô sẽ không vì ý chí chủ quan mà làm bất cứ việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896025/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.