Ba người vội vã đến phòng Kỷ Hướng Thần, cánh cửa đóng kín, từ ngoài nhìn vào không có gì bất thường.
Thế nhưng, sắc mặt vốn đã căng thẳng của Hoắc Nghiệp, khi nhìn thấy cánh cửa ấy, lại càng trở nên khó coi hơn.
Anh bước lên gõ cửa. Không có tiếng đáp lại.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Không cần đến lần gõ thứ hai, Hoắc Nghiệp trực tiếp tung chân, đá tung cánh cửa gỗ vốn đã xiêu vẹo của tòa cổ trạch.
Đây là lần đầu tiên Lộc Kim Triều trực tiếp cảm nhận được sự mong manh của cánh cửa này. May mà đêm qua, thứ kia đã không xông vào một cách cưỡng ép.
Cửa bật tung, Lộc Kim Triều lập tức theo sát phía sau Hoắc Nghiệp, bước vào phòng Kỷ Hướng Thần.
Bố cục căn phòng gần như không khác gì phòng của cô và Phó Tuyết Thanh, chỉ có điều, Kỷ Hướng Thần đã không còn ở đây.
Ngoài ra, trên bàn làm việc cũng trống trơn, ít nhất thì, tấm da người không thấy đâu.
"Bây giờ có hai khả năng," Hoắc Nghiệp đảo mắt nhìn quanh phòng, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Một, Kỷ Hướng Thần đã mang theo đồ đi ra ngoài. Hai... anh ta đã thử hoàn thành nhiệm vụ đêm qua, và đã chết."
Hoắc Nghiệp không phải kẻ ngốc, anh có mệnh cách trong người, đương nhiên có thể suy luận từ phản ứng bất thường khi chạm vào tấm da rằng Kỷ Hướng Thần rất có thể đã gặp nguy hiểm. Thời gian lột da càng lâu, Kỷ Hướng Thần lại là người tiếp xúc với tấm da đó nhiều nhất, cũng sẽ là người bị da người nuốt chửng nhanh nhất.
Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896023/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.