Tạm biệt Phó Tuyết Thanh xong, Lộc Kim Triều đóng cửa phòng lại.
Cô tiến gần đến bàn làm việc, đặt tấm da người đã phơi khô lên mặt bàn.
Thử dò xét, Lộc Kim Triều nhấc tấm da lên, khẽ đặt lên cánh tay mình. Chỉ trong chớp mắt, thứ vốn đã hoàn toàn khô quắt kia lại như bỗng sống lại, tự động dán chặt lên da thịt cô.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, Lộc Kim Triều đã lập tức gỡ nó xuống.
Cô xác nhận, thứ này cho dù nhìn thế nào cũng giống như đã c.h.ế.t hẳn, thì vẫn không thể buông lơi cảnh giác dù chỉ một chút.
“Chẳng lẽ thứ này có liên quan gì đến mi?”
Lộc Kim Triều lấy tấm da dê ra, đặt nó cạnh tấm da người. Từ bề ngoài mà nhìn, cả hai vẫn khác biệt khá rõ rệt.
Da dê có vẻ tùy tiện, bề mặt thô ráp, nặng nề; còn da người thì tinh xảo hơn nhiều.
【Cô nhìn kỹ đi, giống chỗ nào? Tôi với nó đâu phải cùng một loài! Nó thì có thể liên quan gì tới tôi chứ?】
Da dê hiển nhiên cảm thấy lời của Lộc Kim Triều mang ý hạ thấp nó. Rõ ràng từ lúc vào ga đến giờ nó chẳng nói câu nào, vậy mà giờ lại không nhịn được lên tiếng.
“Ồ~” Lộc Kim Triều kéo dài giọng, đầy ẩn ý.
“Một tấm là da dê, một tấm là da người, chung quy cũng là da cả, sao lại chẳng cùng một loài?” Cô cố ý trêu.
【?】
【Không hiểu thì câm miệng lại!】
Da dê có vẻ hơi tức giận, nhưng không tiết lộ thêm điều gì.
Lộc Kim Triều thu hồi tấm da, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896017/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.