Từ tấm vé tàu, Lộc Kim Triều chỉ có thể biết được cấp bậc của nhà ga, ngoài ra không có thêm thông tin gì đáng kể. Về phần địa danh, đó là một nơi hoàn toàn không tồn tại trong thực tế.
Không lấy được thêm tin tức, Lộc Kim Triều cũng không vội, kiên nhẫn chờ đến ngày hôm sau. Cô bắt taxi đến ga xe lửa sớm hơn nửa tiếng. Chỉ là, trước khi bước vào ga xe lửa Vân Thành, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào từ Lâm Lâm. Trên diễn đàn cũng không có tin gì mới về ga tử vong, chứng tỏ nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.
Nghe nói trong những ga cấp cao, nhiệm vụ giới hạn chỉ vài tiếng đồng hồ lại càng hiếm thấy, và những nhiệm vụ như vậy thường cực kỳ nguy hiểm. Nhiều hành khách cấp cao thà ở lại ga lâu một chút còn hơn là chạm trán với những nhiệm vụ thời hạn ngắn ngủi kia. Nhưng thời gian quá dài thì cũng chẳng nhiều, nghe đồn nhiều năm trước từng có một ga tử vong giới hạn đến một năm, gần như không một hành khách nào còn sống mà ra được. Ở trong ga suốt một năm trời—Lộc Kim Triều chỉ cần nghĩ đến đã thấy khó mà chấp nhận nổi.
Xe taxi dừng trước ga Vân Thành, Lộc Kim Triều trả tiền rồi bước vào. Giờ cô đã quá quen thuộc con đường này. Cô mang theo ba lô, bên trong có một số vật dụng sinh tồn cần thiết nhưng không nhiều. Theo diễn đàn và kinh nghiệm bản thân, trong ga rất hiếm khi xuất hiện kiểu "bị đói đến chết". Vì thế, không cần mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896009/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.