Giữa bốn lựa chọn: giao ra một cây nến để lấy tin tức, trực tiếp xuống phòng xác, g.i.ế.c Lộc Kim Triều cướp hết tài nguyên của cô ấy, hay cùng Lộc Kim Triều rời đi — Mạnh Ninh do dự gần nửa phút. Mãi đến khi Lộc Kim Triều giơ tay vẫy trước mặt cô, rồi lại chỉ về hướng phòng trực ban, ra hiệu mình không thể chờ thêm được nữa, phải đi thôi, Mạnh Ninh mới đưa ra quyết định.
【Tôi sẽ cùng cô đến phòng trực ban.】
Quyết định này, nằm trong dự liệu của Lộc Kim Triều.
Mấy ngày ngắn ngủi, cô đã đại khái nắm rõ tính cách của Mạnh Ninh, biết khi gặp nguy hiểm, đối phương sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Mạnh Ninh rất nhát gan, mà sự nhát gan đó không phải giả vờ.
Dù nhát, cô ta lại rất biết cách né tránh hiểm nguy, có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn thiên về sống sót hơn trong cục diện nguy cấp. Nếu tình thế chưa đủ nguy hiểm, cô ta lại dễ rơi vào do dự.
Nhưng bất kể là quyết đoán ngay tức khắc, hay chần chừ một hồi rồi mới chọn, kết quả đều nhằm mục đích sống sót ở hiện tại.
Lúc này, phương án giúp cô ta sống sót nhất hiển nhiên là tránh xa phòng xác.
Song, vấn đề nằm ở chỗ: sự phán đoán của cô ta chỉ dừng ở tình hình trước mắt. Có lẽ là do kinh nghiệm chưa đủ, hoặc vì những nguyên nhân khác, cô ta chỉ biết chọn cách nào trong lúc này có lợi nhất cho bản thân.
Có lẽ trong lòng Mạnh Ninh, suy nghĩ lúc này vô cùng rõ ràng: phòng xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896002/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.