Đáng tiếc.
Lộc Kim Triều thầm lắc đầu trong lòng. Cô tuy chưa hẳn là một tiền bối dạn dày kinh nghiệm, nhưng cũng nhìn ra được rằng Mạnh Ninh vốn là một người có tiềm chất.
Chỉ tiếc, chắc là cô ấy không kịp trưởng thành.
Cô không nói thêm gì với Mạnh Ninh nữa. Những gì cần nói, cần làm cô đều đã làm rồi. Thực tế, ngay từ đầu Lộc Kim Triều vốn chẳng hứng thú nói thêm nửa câu nào với đồng đội. Việc cô kìm nén không hãm hại họ, thậm chí còn chịu khó nhắc nhở vài câu, không phải vì cô có lương tâm, mà chỉ vì hiện tại cô vẫn là Lộc Kim Triều.
Trong tay chỉ còn lại hai cây nến. Nếu chỉ có một mình, cô không nghĩ rằng như vậy là đủ, nên sau khi đi từ nhà xác trở về, ý định của cô vẫn là tiếp tục ở lại cùng Mạnh Ninh.
Cô đoán Mạnh Ninh sẽ không đi xa, trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ cứ đứng chờ ở đó. Chờ một kết cục: hoặc là cô chết, hoặc là sống sót bước ra.
Suy nghĩ nhanh lại kế hoạch tiếp theo trong đầu, Lộc Kim Triều châm thêm một cây nến, rồi bước về phía nhà xác. Cô khựng lại một chút, không đi thẳng vào cầu thang, mà đứng ở tầng một, nhấn nút gọi thang máy.
— “Ù… ù…”
Âm thanh thang máy khởi động vang lên. Lộc Kim Triều không nghe thấy, nhưng ở bên ngoài quan sát, Mạnh Ninh tuy cũng không nghe thấy, lại nhìn rõ được động tác cô bấm thang.
Trong mắt Mạnh Ninh đầy vẻ khó hiểu: chẳng lẽ Lộc Kim Triều định đi thang máy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896000/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.