“Không sao, bọn mình có mang găng tay.” Tiêu Bình an ủi, nhưng anh cũng biết lời an ủi này hơi gượng gạo.
Anh có chút chùn bước, nghĩ bụng dù sao ca ban ngày là của Mạnh Ninh, anh cũng chưa chắc phải chạm vào t.h.i t.h.ể Trần Hải.
Nhưng rồi lại nghĩ, tình trạng của Mạnh Ninh rõ ràng không ổn, để cô ấy tự lo liệu một mình, chỉ e sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đã c.h.ế.t mất một đồng đội rồi, tốt nhất đừng để rắc rối gì thêm nữa.
Chỉ là, chuyện chạm vào t.h.i t.h.ể trước thì anh tuyệt đối sẽ không làm.
Thấy bầu không khí có phần ngưng trệ, Mạnh Ninh cũng hiểu đồng đội dù sẵn lòng giúp đỡ, nhưng không đến mức liều lĩnh thử trước cả những nguy hiểm.
Cô chỉ còn cách cố gắng nén lại sợ hãi và ghê tởm trong lòng, đeo găng tay, thử chạm vào t.h.i t.h.ể Trần Hải. Kinh nghiệm bỏ chạy thì cô đã có rồi, hễ có gì không ổn, lập tức bỏ chạy ngay.
Ngón tay cách một lớp găng chạm đến cơ thể lạnh lẽo kia, Mạnh Ninh thoáng muốn nôn, nhưng cô gắng gượng kìm lại.
“…Không sao cả!” Cô mừng rỡ nhìn ngón tay mình đang chạm vào thi thể, không hề có chuyện lạ xảy ra.
Tiêu Bình cũng thở phào một hơi, lúc này anh vẫn đứng cách xa t.h.i t.h.ể và Mạnh Ninh một đoạn, thấy vậy mới bước lại gần vài bước.
“Chúng ta cùng nhau cho cậu ấy vào túi đựng xác đi.”
Việc này không hề dễ dàng, Lộc Kim Triều cũng đến hỗ trợ. Mạnh Ninh lấy chuông, buộc vào cổ chân Trần Hải. Nhưng vì tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895984/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.