May mắn thay, quá trình lùi lại tuy đầy căng thẳng nhưng không phát sinh bất kỳ bất trắc nào.
Vệ Linh nhìn thấy bóng dáng con quỷ dần mờ đi theo ánh đèn xa dần.
Thân hình cao lớn của nó chìm vào bóng tối, đầu vẫn luôn giấu sau lớp thịt máu, khiến người ta không thể nhìn rõ — mà cũng may là không nhìn rõ.
Chỉ đến khi bóng nó hoàn toàn biến mất, Vệ Linh mới đột ngột quay đầu, cắm đầu chạy thục mạng ra cửa.
Khoảng cách từ cô tới cửa cũng không xa lắm, chạy một đoạn ngắn là đến nơi.
Nhưng điều khiến cô lạnh cả sống lưng là: cánh cửa vốn không đóng, chẳng biết từ lúc nào đã bị khép lại.
Không thể nào là Lộc Kim Triều làm — vậy thì chỉ có thể là... con quỷ.
May mắn có lẽ vì cô không phạm phải điều cấm kỵ, tuy cửa đã đóng nhưng không bị khóa, dưới ánh mắt căng thẳng của cô, nó được mở ra một cách thuận lợi.
Cửa vừa bật mở, đập vào mắt không phải ánh nắng hay khung cảnh rộng rãi, mà là bức tường xi măng xám xịt và hành lang chật hẹp.
Lộc Kim Triều bị tiếng cửa mở làm giật mình, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vệ Linh, cô mở miệng giải thích: “Cô vừa vào không bao lâu, cửa đột nhiên tự đóng lại. Tôi thử mở nhưng không được.”
Vệ Linh vẫn còn thở hổn hển, giữa gương mặt căng thẳng là chút bình tĩnh gắng gượng. Nghe lời Lộc Kim Triều, cô khẽ lắc đầu:
“Tôi biết, không phải chị đóng.”
“Cảm ơn vì vẫn ở đây đợi tôi.”
Nếu không phải là Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895960/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.