Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả hành khách đều đang tìm kiếm dấu vết của chuột.
Có vẻ như lò mổ này thực sự đã bị bỏ hoang khá lâu nên việc bắt được vài con chuột không phải là chuyện khó khăn.
Trong trạm chờ, nếu không có vật tham chiếu phù hợp, hành khách sẽ rất khó xác định thời gian chính xác, đồng hồ đeo tay hay điện thoại mang theo cũng không chắc sẽ hoạt động bình thường sau khi bước vào trạm.
Do đó, bọn họ chủ yếu dựa vào sắc trời để phán đoán thời gian.
May thay, thời tiết trong trạm lần này tạm thời vẫn bình thường, khi ra ngoài nhìn theo hướng mặt trời thì thời gian đại khái vào khoảng ba giờ chiều.
Ước chừng hai tiếng sau, bên ngoài tòa nhà chính ở trung tâm bắt đầu tụ tập lác đác những hành khách đã bắt được chuột.
Tính toán thời điểm đã đến, Lộc Kim Triều liền ra hiệu cho Vệ Linh: “Đi thôi.”
Vệ Linh gật đầu, ban đầu cô định tự mình bước vào tòa nhà này, nhưng không ngờ Lộc Kim Triều lại đi cùng cô vào trong, cô cũng không hỏi lý do.
Chỉ là khi thấy hai người định bước vào trong, liền có người không nhịn được lên tiếng.
“Ê? Hai người các cô định vào đó bây giờ à?” Người lên tiếng là một thành viên trong nhóm đông người nhất.
Lộc Kim Triều không để ý đến hắn, còn Vệ Linh thì quay đầu nhìn hắn một cái, đáp: “Ừ, thì sao?”
“Hai người các cô thôi á? Nguy hiểm lắm đó, hay là chờ mọi người đông đủ rồi hãy vào cùng nhau đi?”
Quả nhiên, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895958/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.