“Đặc quyền?”
“ .” Vệ Linh hạ thấp giọng: “Đối với hành khách, đây là đặc quyền mà ai cũng khao khát . Mà thậm chí dù hành khách, thường cũng sẽ sở hữu.”
“Chết mà vẫn thể sống !”
Sống khi chết?! Trong mắt Lục Kim Triêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ngờ "đặc quyền" mà cô tới là điều .
“Có vé xe hạng đặc biệt, đồng nghĩa với việc thêm một mạng nữa.”
Lục Kim Triều tò mò:
“Chẳng lẽ chỉ vé xe mới như ? Những vật phẩm linh dị khác thì ?”
Vệ Linh lắc đầu:
“Không .”
“Dù là vật linh dị mạnh đến , cũng chỉ giúp giảm bớt khả năng tử vong thôi. Ngoài vé xe, từng vật linh dị nào thể khiến c.h.ế.t thật sự sống .”
“Dù một vật linh dị tuyên bố rằng thể phục sinh, nhưng phục sinh... còn là con nữa!”
“Chỉ vé xe, nó thể khiến con sống một cách chỉnh, thiếu thứ gì.”
“Và điều quan trọng là, nó cần dùng chủ động kích hoạt.”
“Tất nhiên, quyền năng của nó chỉ mỗi hồi sinh. Hoặc đúng hơn, ‘hồi sinh’ là điều mà hành khách khao khát nhất.”
“Chị cũng thể chủ động xé tấm vé trong khoảnh khắc sinh tử, đổi lấy một cơ hội đánh cược tất cả.”
“Nói tóm , vé xe hạng Đặc cấp, là khả năng sửa sai, nhiều khả năng hơn để sống sót.”
Vệ Linh chậm rãi :
“Hơn nữa còn lời đồn rằng, ‘đặc cấp’ là cấp bậc cao nhất của vé xe. Mà vượt qua cấp bậc ... lẽ sẽ còn là hành khách nữa.”
“Không còn là hành khách nữa? Ý gì?”
“Không rõ.” Vệ Linh lắc đầu, “ chỉ từng thôi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895951/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.