"Cô ?"
Vệ Linh kinh ngạc cô:
"Cô thật sự ?"
Giọng đột nhiên cao vút của cô khiến Từ Nhược Lâm giật b.ắ.n cả , thể khẽ run lên một cái. Dù , cô vẫn gật đầu, giọng lắp bắp:
"Có... mà..."
“Vậy cô tự dùng?”
Còn để dọa đến mức như thế?
Từ Nhược Lâm run rẩy đáp: "Làm đấy là ảo giác chứ? tưởng các cô phát điên hết !"
"Với ... cái giá trả quá lớn, dùng..."
Câu khiến Vệ Linh gì.
"Ý cô là thứ đó hiệu quả đúng ?"
"Vậy nếu ảo giác, cô nhắc , để dùng, ?"
Từ Nhược Lâm dường như nỗi sợ cho sụp đổ, thấy thể bám víu Lộc Kim Triều, giờ bám víu Vệ Linh.
Vệ Linh tất nhiên từ chối vật phẩm thần quái dâng tận tay. Cô gật đầu:
"Khi bảo dùng, cô lập tức dùng ngay, do dự, hiểu ?"
Từ Nhược Lâm gật đầu lia lịa.
Có "đảm bảo" , Vệ Linh thấy yên tâm hơn hẳn, cảm giác bức bối trong khí cũng dịu ít nhiều.
Từ Nhược Lâm nhờ điểm tựa là Vệ Linh, tinh thần cũng dần định , còn lảm nhảm những lời vô nghĩa nữa.
Từ đường rơi tĩnh lặng.
Lúc là giữa đêm khuya, bên ngoài từ đường tối đen như mực, cây đuốc mượn từ dân làng cũng cháy hết.
Ngay khoảnh khắc lửa tắt, bên trong từ đường cũng chìm bóng tối.
Chỉ còn ngọn đèn trường minh bàn thờ cung cấp chút ánh sáng le lói, giúp nơi chìm trong bóng đêm.
Xung quanh im phăng phắc.
Đến tận lúc , Vệ Linh mới ý thức — Cừ Hương, rốt cuộc yên ắng đến mức nào.
Là cái kiểu tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, mà ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895946/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.