“Quả nhiên là ...”
“Dù nguy hiểm, nhưng ở cái sân ga , cách vẫn thể .”
Ngay từ khi thấy Lâm Sơ Nguyệt chiếc hộp nuốt chửng, con ma theo cô đuổi , trong đầu Lộc Kim Triều man mác ý nghĩ đó.
Là một bình thường, dù cô cố gắng thế nào cũng thể sống sót để lên tàu khi bao vây bởi quỷ dữ.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vậy thì, chỉ còn một cách.
Cô cũng ma nhập. Không còn là bình thường nữa thì ?
Như , ngoài con ma nhắm cô, những con ma khác cũng sẽ mất hứng thú với cô.
Bây giờ, điều cô cần là: Trước khi ma nhập chết, trở tàu!
việc hề dễ dàng.
Bị ma nhập là cảm giác như thế nào?
Trước đây, Lộc Kim Triều thể trả lời, nhưng bây giờ, cô thể mô tả cảm giác :
Tê liệt, đau đớn, linh hồn như còn kiểm soát thể.
Cô cần chạy, nhưng mỗi bước chân dường như chẳng cảm giác thật.
Đầu óc cuồng như cây đinh sắt đang xoay tròn trong não cô, chóng mặt, đau đớn, lạnh buốt — một nỗi sợ hãi đến mức mất kiểm soát luôn bao quanh cô, khiến cô liên tục gồng tỉnh táo để giữ lấy bản ngã, nếu giây tiếp theo cô sẽ mất hẳn ý thức của chính , của Lộc Kim Triều.
Hai chân tê liệt, mỗi bước đều để vũng m.á.u chảy nhiều đến mức đáng sợ.
Nếu bây giờ cô cúi xuống , sẽ thấy đôi chân còn nguyên vẹn, tóc như những lưỡi d.a.o cứa rách thịt da ở cẳng chân và mắt cá.
Cô vẫn còn là nhờ một sức lực dồn hết từ nội tâm.
Chỉ cần sức lực tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895931/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.