Cô thấy gì?
Đứng ở đầu hẻm, Lộc Kim Triều chăm chú trong ngõ, nơi Sầm Đóa vẫn giữ nguyên tư thế trồng cây chuối.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Sáu giây! Bảy giây! Tám giây!
Sầm Đóa nhúc nhích.
Mãi đến đúng hai mươi giây , cái bóng cứng đờ mới khẽ lay động một cách tự nhiên, giống như vì giữ tư thế đó quá lâu khiến m.á.u dồn lên não, thể kiểm soát cơ thể, cô khó nhọc thẳng dậy.
Người ở đầu hẻm vẫn tiếp tục quan sát, ai lên tiếng, cũng chẳng ai gọi tên Sầm Đóa.
Chỉ đến khi cô cầm cây hương cắm đất bước ngoài, thấy trạng thái cô khác gì so với lúc , lúc mới nhẹ nhõm thở phào hỏi:
“Vừa cô lâu như ?”
Sầm Đóa thì sững :
“Lâu lắm ?”
“Dù thì cũng ngắn. Cô thấy gì ?”
Cây hương vẫn cô nắm trong tay. Trên gương mặt cô thoáng hiện vẻ hoang mang, như thể đang nhớ cảnh tượng thấy khi hương tràn đầy trong khoang mũi. Sắc mặt cô hiện rõ vài phần sợ hãi, chậm rãi mở miệng đáp:
“...Hình như thấy nhiều bóng . Bức tường biến mất, thành một con đường. Trên con đường đó nhiều cái bóng, thấy bọn họ, mà họ cũng thấy .”
Giọng Sầm Đóa đột nhiên ngừng vài giây, mới tiếp: “Lúc đó hoảng sợ, ngờ thật sự sẽ thấy… những thứ đó. Đầu óc trống rỗng.”
“Có lẽ một lúc , mới nhớ lời trong sách, vội vàng dậy.”
Có gì đó .
Lộc Kim Triều vẻ mặt vẫn còn vương chút sợ hãi của Sầm Đóa — thoạt thì đúng là phản ứng nên khi gặp hiện tượng siêu nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895920/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.