Cả đời Lộ Vãn An chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, cô không thể làm gì ngoài việc nhìn hình bóng kia dần dần mờ đi. Lúc ấy Lộ Vãn An đã nghĩ gì?
Dường như...Mặt trời của cô...Không sáng nữa rồi.
........
Tô Minh Nguyệt ngây ngốc đứng nhìn Lộ Vãn An dần dần tiến vào trong. Cô mỉm cười một chút, nếu bây giờ có người hỏi cô cảm thấy thế nào, cô sẽ trả lời rằng mình rất hạnh phúc.
Ít ra trước khi rời đi, Lộ Vãn An đã gọi tên cô. Dù không được ôm, nhưng cũng đã nắm tay rồi không phải sao?
Sau khi cánh cổng đóng lại, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài hang. Cô phì cười, "Đám người nhát cáy này, biết tin cũng thật nhanh, không lẽ trước khi biến mất phải tiêu diệt cái đám này??"
Tô Minh Nguyệt sửng sốt với ý nghĩ của mình, dường như cách xa Lộ Vãn An, con người cô trở nên càng máu lạnh vô tình.
"Dù sao thì hôm nay cũng là ngày vui, tha cho bọn họ thôi nhỉ?" Nhưng ngay sau đó cô lại nhếch môi, "Còn lâu!"
...........
Khi Lộ Vãn An phục hồi lại tinh thần, cô nhận ra mình đã đến một không gian khác. Nơi đây có sương mù bao quanh, không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Nhưng chỉ một lát sau, đám sương mù đột nhiên tan đi, cô chưa kịp định thần lại, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Trước mắt cô là một ngôi nhà nho nhỏ với phong cách cổ kính, xung quanh nhà trồng đầy hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cuoc-choi/2710610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.