Lộ Vãn An không chút do dự mà đáp lại, "Đương nhiên! Bây giờ tôi phải làm gì?"
Tiểu Bạch hơi nhíu mày, cảm thấy có chút chột dạ...Nếu chủ nhân biết được cậu để cho Lộ Vãn An đi làm việc này, chắc chắn ngài ấy sẽ mắng cậu đến chết...
Nhưng nói cũng đã nói rồi, phóng lao thì đành theo lao vậy. Tiểu Bạch quyết tâm không sợ sự la mắng của chủ nhân, hùng hồn nói, "Cô đợi tôi một lát, tôi sắp xếp lại một chút. Sau khi xác định được cụ thể vị trí của các mảnh linh hồn, tôi sẽ lập tức đưa cô đi."
Lộ Vãn An trong lòng mình nhẹ nhõm cùng với một chút vui vẻ, cô vô cùng chờ mong gặp lại Tô Minh Nguyệt. Rõ ràng chỉ mới cách nhau vài canh giờ, nhưng cô lại cảm giác như đã xa nhau hàng trăm năm.
Lộ Vãn An trước giờ luôn vì bản thân mà sống. Nhưng lần này...Cô muốn đánh đổi mạng sống của mình cho Tô Minh Nguyệt. Bởi vì...Cô không xứng đáng có được cuộc sống mà mình mơ ước, được đánh đổi bằng tất cả những gì mà Tô Minh Nguyệt có.
Lộ Vãn An ngẩn người, nằm xuống bãi cỏ xanh dưới tán cây ngô đồng. Mùi hoa oải hương theo gió đưa đến, nồng nàn, dai dẳng. Lộ Vãn An không biết mình có thể làm được những gì, nhưng chỉ cần có một cơ hội, dù là nhỏ nhất cô cũng muốn thử.
Sống vì mình là tốt, nhưng sống chỉ vì mình lại là ích kỉ. Vì mình mà để người khác rơi vào chỗ chết, đó là mất đi tính người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cuoc-choi/2710605/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.