Lộ Vãn An cũng biết được mình làm như vậy là không đúng, hành động của cô thật sự quá đột ngột, chắc chắn sẽ làm người khác sợ hãi. Nhưng thật sự cô không kiềm chế được bản thân mình, người trước mắt này...Thật sự chính là Tô Minh Nguyệt của cô.
Nhìn xem, đôi mắt giống, cái mũi giống, miệng giống, cái gì cũng giống...Chỉ là chiều cao có chút...
Lộ Vãn An ngẩng đầu nhìn chằm chằm người ta một hồi lâu...rồi lại tiếp tục úp mặt khóc...
Tô Minh Nguyệt cảm thấy trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện kì lạ, giống như người đang ôm cô vậy. Rõ ràng là không quen biết, rõ ràng là chưa từng gặp mặt. Vậy mà người này lại đột nhiên chạy đến ôm cô, còn ôm chặt đến vậy...
Tô Minh Nguyệt muốn đẩy người này ra, nhưng thật sự là không thể động đậy được. Sau khi thử thoát ra vài lần, cô quyết định bỏ cuộc.
Tô Minh Nguyệt mím môi, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, "Này, buông ra đi, tôi không thở được."
Tiểu Bạch thấy Lộ Vãn An cứ lo ôm lấy Tô Minh Nguyệt, khóc thì không thấy một giọt nước mắt nào...Cảm giác như cô chỉ muốn ôm người ta thôi vậy. Người ta hay nói trường hợp này là gì nhỉ? Đúng rồi, chính là lợi dụng "ăn đậu hủ" trong truyền thuyết.
Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ, liếc mắt khinh thường nhìn Lộ Vãn An, cắn răng nói, "Lộ Vãn An, cô không buông ra là tôi cho sấm sét đánh cô đó."
Lúc này Lộ Vãn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cuoc-choi/2710589/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.