Thiệu Dã vừa đẩy cửa vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Tô Nguyệt Tương đi vào thang máy. Cậu nhìn theo cho đến khi cửa thang máy khép lại, rồi mới cúi đầu bắt đầu mở kiện hàng vừa mang về. Vừa xé băng keo, cậu vừa thuận miệng hỏi, “Chú Bảy, hình như em vừa thấy Tô Nguyệt Tương. Cô ta đến tìm chú à?”
Bùi Phương Yến ừ một tiếng.
“Cô ta đến làm gì?” Thiệu Dã ngẩng đầu lên, cảnh giác hỏi.
Bùi Phương Yến chậm rãi tổng kết lại tinh thần cốt lõi trong bài phát biểu của Tô Nguyệt Tương, “Chắc là khuyên tôi buông dao xuống để thành Phật đấy.”
Cái quỷ gì vậy? Không hiểu!
Thấy Bùi Phương Yến vẫy tay gọi mình, Thiệu Dã dứt khoát đặt kiện hàng sang một bên rồi nhanh chóng bước tới.
“Tôi hơi đói rồi.” Bùi Phương Yến ngước lên nhìn cậu.
“Không phải vừa mới ăn xong sao?” Thiệu Dã khó hiểu. Từ bữa trưa đến giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà? Chưa kịp phản ứng, cậu đã thấy Bùi Phương Yến đẩy vạt áo sơ mi trắng của mình lên, cúi đầu cắn nhẹ vào bụng cậu.
Thiệu Dã: “?”??
Đói cũng đâu đến mức ăn thịt người chứ! Anh là Hannibal Lecter đấy à?!
Đầu lưỡi nóng ấm chậm rãi lướt qua da cậu, khiến chân cậu bất giác hơi nhũn ra. Cậu cúi đầu, một tay đặt lên vai Bùi Phương Yến, tay còn lại đan vào mái tóc anh.
Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Phương Yến, “Ngon thật.”
Đã vậy còn có cả đánh giá sau bữa ăn? Hay là muốn cậu cho luôn đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho/5190992/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.