“Thích đàn ông? Luôn muốn làm với đàn ông sao?” Bùi Quan Độ lặp lại lời của Thiệu Dã, ánh mắt dò xét.
Vừa nãy mình nói ra mấy câu b**n th** thế này thật sao?
Thiệu Dã cắn môi, gật đầu một cách đầy xấu hổ. May mà ở đây chỉ có cậu và anh Độ, chứ đông người thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào.
Bùi Quan Độ lại hỏi tiếp: “Đã thích đàn ông, thế mà đến cách làm với đàn ông cũng không biết?”
“Ừm… ờ thì…” Thiệu Dã nghẹn lời. Ừ nhỉ, sao lại thế chứ?
“Hửm?” Bùi Quan Độ hơi nghiêng người, tiến sát lại gần. Hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt Thiệu Dã. Ngước mắt nhìn lên, cậu bắt gặp đôi đồng tử xanh lam trong vắt như bầu trời sau cơn mưa xuân. Mái tóc bạc dài nửa vai của y nhỏ từng giọt nước xuống, rơi lộp độp ngay trên lồng ngực Thiệu Dã.
Cổ họng cậu khẽ chuyển động, không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu lắp bắp: “Em… em tương đối thuần khiết.”
Bùi Quan Độ bật cười, đưa tay nhéo nhẹ một cái lên má cậu. Ừ thì đúng là khá thuần khiết thật.
Nghe thấy tiếng cười, Thiệu Dã lập tức ngẩng đầu, khó hiểu nhìn y. Ý anh Độ là sao vậy? Đồng ý hay là không đồng ý?
Trong lòng cậu nhanh chóng tự kiểm điểm. Là do mình suy nghĩ không chu toàn, đâu ngờ anh Độ vốn không thích đàn ôn, nên chắc chắn chẳng thể nào làm được. Thế là cậu rất biết điều, nhỏ giọng nói: “Anh Độ, nếu anh không được thì coi như em chưa từng nói gì nhé.”
Bùi Quan Độ: “…”
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182977/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.