Thiệu Dã đợi một lúc, cuối cùng cũng nghe Bùi Quan Độ nói: “Không có gì.”
Cậu “ồ” một tiếng, cũng chẳng truy hỏi thêm, cúi xuống tiếp tục bài tập giãn cơ.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi đen, khi cúi người xuống, vòng mông căng tròn của cậu vô tình nhô cao lên.
Bùi Quan Độ mím môi, ánh mắt vô thức dừng lại nơi vết sẹo kéo dài trên lưng Cậu, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng bỗng nhẹ nhàng cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Thiệu Dã tập xong, tiện tay cầm khăn lau mồ hôi rồi lôi ra chiếc thước dây đã chuẩn bị sẵn. Cậu muốn đo vòng ngực của mình rồi so sánh với đám thí sinh khác trong nhóm ôn thi.
Chiếc thước dây trắng buông xuống trên tấm lưng rộng của cậu, rồi từng chút một siết chặt lại. Bùi Quan Độ nhìn qua tấm gương đối diện, cảm thấy sợi thước trắng kia chẳng khác nào một dải lụa đang gói ghém lấy món điểm tâm thượng hạng, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.
Chỉ trong giây tiếp theo, y bỗng mỉm cười đầy dịu dàng, tiến lên một bước, nói: “Để tôi giúp cậu.”
Thiệu Dã định từ chối, cậu tự đo cũng được mà, hơn nữa gần xong rồi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Quan Độ đã rút thước đo khỏi tay cậu.
Bùi Quan Độ cúi mắt, ra vẻ nghiêm túc, siết chặt thước dây, để nó áp sát vào làn da mật ong săn chắc.
Thiệu Dã cúi đầu nhìn con số trên thước, so với lúc nãy cậu tự đo nhỏ hơn hẳn hai centimet!
Hai centimet lận đó! Cậu phải tập bao lâu mới lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182962/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.