Người đàn ông rất cao, theo ước lượng của Thiệu Dã thì có khi còn cao hơn cậu một chút.
Chiếc áo khoác dài màu xám nhạt rủ xuống tận đầu gối, hai hàng cúc bạc trên áo phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên nền ghế đỏ của nhà hát. Đôi mắt xanh của y khẽ cụp xuống, nhìn về phía trước, lặng lẽ theo dòng người rời khỏi Nhà hát Talos.
Thiệu Dã nhanh chóng cất quang não, lặng lẽ bám theo sau lưng người đàn ông, cùng y bước ra khỏi rạp.
Hoàng hôn phủ lên bầu trời phía Tây một màu đỏ rực rỡ. Những tòa nhà chọc trời trong đế đô phản chiếu ánh nắng chiều, tựa như một biển lửa đang bùng cháy.
Người đàn ông rời khỏi nhà hát, lặng lẽ đi dọc theo con phố tấp nập người qua lại. Bóng dáng y kéo dài trên mặt đường dưới ánh tà dương, chiếc áo khoác rộng khẽ bay trong làn gió nhẹ, làm cho cả người trông càng gầy hơn một chút.
Thiệu Dã lặng lẽ đi theo, hoàn toàn không biết y định đi đâu tiếp theo. Người đàn ông đột ngột dừng lại bên đường. Hình như y đã nhận ra có người bám theo mình? Y khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau. Thiệu Dã giật mình, vội tấp vào một tấm biển báo ven đường trốn. Vừa trốn xong, cậu liền hối hận.
Người ta có biết mình là ai đâu! Mình có thể nghênh ngang đi qua mà!
Thôi, không trách mình được, lâu lắm rồi không làm mấy trò này.
Lần cuối cùng cậu bám đuôi ai đó chắc cũng phải từ chục năm trước rồi, lúc còn ở Băng Thành.
Khi đó, vì muốn gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182953/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.