Thần Biển đẩy mạnh chàng trai trẻ trên người mình ra, cứ thế tr*n tr**ng đứng dậy khỏi chiếc giường rộng lớn, gã ta trầm giọng hỏi Eldus: “Eldus, sao ngươi lại ra khỏi vực sâu rồi! Chuỗi than thở trên người ngươi đâu?”
Gã ta trông khí thế hung hăng, thực ra trong lòng sợ hãi vô cùng, dù sao đến giờ vảy trên đuôi gã ta vẫn chưa mọc đủ, lần này Eldus đến không phải là muốn cạo sạch cả cái đuôi cá của gã ta đấy chứ!
Nhưng Eldus thậm chí còn không thèm nhìn gã ta một cái, quay người rời đi.
Thần Biển ngây người tại chỗ, nhìn một chuỗi bọt khí nổi lên ở chỗ Eldus rời đi, cau mày.
Mình vừa rồi nhìn nhầm sao? Thần Biển quay đầu nhìn chàng trai trẻ bị đẩy ra, chàng trai trẻ tò mò hỏi: “Thần linh, y là ai vậy ạ?”
Mình không nhìn nhầm, nhưng Thần Biển càng thêm khó hiểu, Eldus có bệnh à, đến đây một chuyến chỉ để hù dọa mình?
Còn nữa, rốt cuộc y đã thoát khỏi sự trói buộc của chuỗi than thở như thế nào!
Cơn giận dữ của Thần Bầu Trời như núi lửa phun trào, phun ra dung nham nóng chảy, muốn thiêu rụi mọi thứ trên thế gian, tầng trời bao la cuộn trào mây đen dày đặc, tiếng sấm rền vang như tiếng trống trận của hàng vạn quân binh.
Bốn phương tám hướng của Thiệu Dã đều là sấm chớp bạc trắng hắn ta giáng xuống, nơi đi qua, cỏ cây đều hóa thành tro bụi. Cậu nhảy xuống lưng ngựa, chạy về phía vực sâu.
Thần Bầu Trời phát ra tiếng gầm rú dữ dội, ngay cả Thần Đất ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182945/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.