Sau hai ngày kỳ mẫn cảm của Bùi Hành cuối cùng cũng qua, Thiệu Dã ngồi trên giường, dựa vào gối đầu giường, cảm thấy xương cốt trên người sắp rời ra hết rồi, cậu há miệng, chờ Bùi Hành đút cho ăn.
Bùi Hành xoa bụng cậu, cười hỏi: “Còn chưa no à, bảo bối?”
Thiệu Dã: “…”
Đừng xoa nữa, cậu hơi sợ.
Bùi Hành cười một tiếng, bưng bữa tối trên tủ đầu giường lên, từng ngụm từng ngụm đút cho Thiệu Dã ăn.
Thiệu Dã ăn xong, vẫn lười nhúc nhích, cậu cuộn tròn trong chăn, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Bùi Hành dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường trong phòng, rồi đi tắm, khi trở lại phòng ngủ thì thấy Thiệu Dã đã ngủ say, chỉ lộ ra cái đầu lông xù, như một cuộn bánh kem xoài lớn.
Bùi Hành có chút muốn ăn. Anh lên giường, vén chăn lên, ôm lấy Thiệu Dã, Thiệu Dã ngủ rất say, vô thức dụi đầu vào ngực Bùi Hành.
Bùi Hành cúi đầu, sau gáy chàng trai toàn là vết răng anh để lại, không tìm được một miếng da lành lặn, cuối cùng anh vẫn không nỡ cắn thêm một miếng nào nữa, chỉ vươn lưỡi l**m l**m, rồi ôm chặt chàng trai hơn.
Những lúc kỳ mẫn cảm trước đây, Bùi Hành rất ít khi dùng thuốc ức chế, cơ thể anh rơi vào đau đớn tột cùng, nhưng linh hồn lại không hề phản ứng, như thể đang ở trong một khoảng không trống rỗng, mãi đến lần này, Bùi Hành mới cảm nhận được chúng thực sự hợp làm một.
Anh muốn khảm chàng trai vào cơ thể mình, vĩnh viễn không rời xa.
Một tay của Bùi Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182930/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.