【A a a a a thầy Bùi ơi, sao thầy lại là một người như vậy chứ!!!】
【Còn không mau ship thì chờ đến khi nào nữa? Chị em ơi, mau spam “how pay” lên màn hình đi!】
【Cái máy kiểm tra có phải bị hỏng rồi không? Kêu “tít tít” cái gì mà dữ vậy?】
【Kêu ba mày đến đây ship cp chung đi!】
Bùi Hành không cần nghe tiếng “tít tít” inh ỏi của máy kiểm tra nồng độ tin tức tố trong phòng mình, anh cũng có thể ngửi thấy mùi tin tức tố đang lan tỏa từ chính tuyến thể của mình.
Thanh niên trước mặt đã mở ba cúc áo sơ mi, để lộ bờ ngực rắn chắc. Ánh đèn ấm áp màu mật ong chiếu lên làn da ấy, tựa như quét một lớp mật ngọt lóng lánh, như thể mời gọi người ta nếm thử.
Nhưng mà đừng nói là nếm thử, đến cả chạm tay vào anh còn chưa có cơ hội!
Bùi Hành khẽ dùng đầu lưỡi miết lên răng, có chút ngứa ngáy khó chịu.
Ngay lập tức, máy kiểm tra tin tức tố gào rú điên cuồng hơn!
【Máy kiểm tra thực sự không phải hỏng rồi sao? Sao nó réo kinh vậy? Mở có ba cái cúc áo thôi mà? Không hiểu nổi, trừ phi cho tôi xem thử!】
【Cameraman ơi, hãy bám sát theo ánh mắt thầy Bùi đi! Đừng có quay bậy bạ! Không biết quay để tôi quay cho!】
【Thầy Bùi, rốt cuộc trong đầu thầy đang nghĩ gì vậy hả?!】
Thiệu Dã cũng không ngờ, chỉ tùy tiện mở mấy cúc áo mà lại có sức sát thương mạnh như vậy.
Vì sao chứ? Thiệu Dã tạm thời không hiểu được suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182923/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.