Thầy Bùi đột nhiên cười lên làm mọi người sững lại. Thiệu Dã cũng đơ ra, cả phòng livestream lặng thinh mất mấy giây.
Bùi Hành đẹp trai là điều ai nhìn cũng nhận ra ngay. Da anh trắng, lông mày đậm, từng đường nét sắc sảo như bức tranh thủy mặc cao cấp, vừa kiềm chế, lại vừa thanh tao. Anh hay cười, nhưng phần lớn là kiểu cười nhẹ nhàng, tạo cảm giác dịu dàng dễ gần. Chứ không phải như bây giờ, nụ cười lan tận đáy mắt, cả người tỏa sáng như bật đèn sân khấu.
Một lúc sau, cười đã đủ, Bùi Hành thu lại nụ cười, hơi nheo mắt nhìn Thiệu Dã, hỏi: “Em thấy tôi bây giờ vui không?”
Thiệu Dã nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi mặt dày đáp: “Thật ra em cảm giác mỗi lần thầy gặp em, thầy đều rất vui mà?”
Vậy là Bùi Hành lại bật cười lần nữa. Trong khi đó, bình luận trong livestream nổ tung:
【Thiệu Dã, cậu có biết mình đang nói gì không? Biết xấu hổ là gì không?】
【Thật sự là một thanh niên quá tự tin! Hứ!】
【Cậu vượt quá giới hạn rồi đó thiếu gia!】
Bùi Hành ngoắc tay gọi Thiệu Dã lại gần. Cậu tuy không hiểu thầy định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống. Bùi Hành nói: “Thấp nữa.”
“Ồ,” Thiệu Dã gật đầu, cúi đầu thấp hơn.
Bùi Hành thẳng người dậy, một tay đặt lên đầu Thiệu Dã, tay còn lại kéo cổ áo T-shirt của cậu ra, cúi đầu nhìn cổ cậu chằm chằm.
Cả phòng livestream lập tức bay đầy dấu hỏi chấm. Thầy không bị sạch sẽ á? Thầy đang làm cái gì vậy trời?
Tóc Thiệu Dã cắt ngắn, hơi cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182920/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.